Chương 389

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

11.639 chữ

07-01-2023

So sánh với lúc Phó thị bị bệnh, chư Vương và Vương phi Công chúa thay phiên hầu bệnh, nhưng từ khi Hoàng đế cũng cùng dưỡng bệnh trong Khôn Ninh Cung, ngược lại Khôn Ninh Cung vô cùng vắng lặng. Liêu Vương Trần Thiện Gia đã trở về kinh thành, vốn cũng dự định dọn vào ngày đêm chăm sóc nhưng lại bị Hoàng đế đích thân từ chối ngay. Mỗi ngày ngoại trừ gia đình Đông Cung, các con cái khác chỉ được phép ba ngày thăm hỏi một lần, ngây ngốc chốc lát là bị tống ra ngoài. Cho dù là Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm, ngài cũng bảo dọn về không cần túc trực ở Khôn Ninh Cung hầu hạ. Đối với cách làm cố chấp của Hoàng đế, những người khác cũng đành nghe theo, chỉ có Trần Hi cực kỳ áy náy trong lòng.

Sáng sớm hôm nay, khi cậu lại xuất phát từ Nhu Nghi Điện đến Khôn Ninh Cung, ở trước cửa Khôn Ninh vừa vặn gặp được Chương Hàm dẫn Trần Kiểu, Trần Mân và Trần Hạo tới thăm bệnh. Hành lễ xong, Trần Hi dĩ nhiên cùng theo vào, nhưng vừa bước vào minh gian của chính điện Khôn Ninh Cung, cậu ta lại do dự một lát. Chương Hàm đã bước qua ngạch cửa, thấy Trần Kiểu, Trần Mân và Trần Hạo đều theo vào mà lại không thấy bóng dáng Trần Hi, nàng không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trưởng tử đang có chút ngơ ngác đứng ngoài cửa.

"Thần Húc?"

Lúc này Trần Hi mới bừng tỉnh, vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười theo vào. Tuy nhiên cũng giống như trước, thăm hỏi qua tổ phụ tổ mẫu xong, cậu vẫn không thể nói nhiều thêm mấy câu đã bị Trương cô cô và Mẫn cô cô hầu hạ một bên đưa mắt ta hiệu. Sau khi cáo lui ra tới minh gian, Trần Hi giãy giụa một lát, rốt cuộc không nhịn được mở miệng kêu: "Mẫu thân, hài nhi có vài lời muốn nói với ngài."

Chương Hàm nhìn Trần Kiểu và Trần Mân đang dẫn dắt con út Trần Hạo bụ bẫm, nghe được lời này bèn chăm chú nhìn Trần Hi, chợt cười bảo Trần Kiểu: "Minh Nguyệt, con dẫn Thanh Diên và Hạo nhi về Đông Cung trước, ta muốn tới Quỳnh uyển hái vài cành hoa cho ba vị Thái phi và Khôn Ninh Cung."

Mặc dù mẫu thân không nói rõ nhưng Trần Hi dĩ nhiên hiểu ý. Cậu đi theo mẫu thân từ Khôn Ninh Cung ra cửa Cảnh Hòa rồi vào cửa Đoan Tắc, đó là Tây Môn của Quỳnh uyển. Nơi này là chỗ trồng nhiều hoa quý nhất trong cung, hiện giờ mùa hè nóng bức phơi nắng một đường tới đây, đột nhiên đứng dưới bóng cây râm mát nhìn một mảnh xanh tươi trước mắt, con tim dường như cũng rung động. Các cung nhân nội thị theo hầu đều biết ý rời đi rất xa, hơn nữa sớm có người đi trước tới Quỳnh uyển cho lui tất cả nội thị làm vườn, chỗ to như vậy rất thích hợp nói chuyện.

"Xem sắc mặt con không tốt, có phải mấy ngày này đều ăn không vô ngủ không yên?"

Chương Hàm hỏi trực tiếp, Trần Hi chỉ chần chờ một lát rồi thấp giọng nói: "Nhớ lúc xưa Tam thúc Tứ thúc đều ra chiến trường giết địch từ khi mười mấy tuổi, người dưới trướng dễ sai khiến, nhưng lần này nếu không phải hài nhi vô năng, cũng sẽ không làm Hoàng gia gia nhiều ngày không ngủ không nghỉ chiến đấu kịch liệt liên tục, cho nên phát bệnh không dậy nổi. Hiện giờ hài nhi muốn lưu lại tận tâm hầu bệnh, nhưng Hoàng gia gia và Hoàng tổ mẫu đều không muốn lưu người, trong lòng hài nhi..."

Thấy Trần Hi cúi đầu thật thấp, trên mặt là vẻ áy náy và khổ sở không thể che giấu, làm sao Chương Hàm không hiểu tâm tình của con, lập tức tiến đến nhẹ nhàng đè tay lên hai vai nhi tử. Chờ đến khi Trần Hi ngẩng đầu lên, nàng mới tha thiết nói: "Hoàng gia gia con có thể trị vì thiên hạ là nhờ Hoàng tổ mẫu con ở phía sau xử lý nội vụ, trấn an quân dân, cung ứng quân nhu. Hiện giờ bệnh tình hai ngài đều trầm trọng, con đi hầu bệnh dĩ nhiên tận hết tâm lực, nhưng lại quấy nhiễu hai ngài gắn bó bên nhau trong những ngày cuối cùng. Vì thế, không phải hai ngài không muốn giữ con lại, hãy xem phụ thân con cũng vậy, Tứ thúc con cũng thế, ngay cả Tam cô cô con xưa nay được sủng ái, ai có thể ở lại Khôn Ninh Cung? Về phần con phạm khuyết điểm, con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có sai lầm? Con chỉ nghĩ vì con phạm sai lầm khiến Hoàng tổ phụ bị bệnh, con có từng nghĩ đến bao nhiêu chiến sĩ dũng cảm chết trận hay không?"

Lời này vừa nói ra, Trần Hi tức khắc đờ đẫn phát ngốc, hồi lâu mới lùi ra sau một bước, gập người vái lạy Chương Hàm thật sâu: "Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, nếu không sau này hài nhi sẽ tiếp tục phạm sai lầm lớn!"

"Không gì tốt hơn là biết sai chịu sửa." Chương Hàm nhẹ nhàng vươn tay nâng nhi tử lên rồi trịnh trọng giáo huấn: "Con ở vị trí này, tương lai mỗi tiếng nói mỗi hành động đều có thể quyết định sinh tử của vô số người, cho nên nhất định phải biết gánh nặng trên vai quan trọng bao nhiêu! Phạm sai lầm tất nhiên nghiêm trọng, nhưng càng nghiêm trọng hơn chính là không thể nhận rõ sai lầm của mình, thậm chí mắc thêm lỗi lầm! Huống chi, con không phải chỉ lo cho bản thân, chẳng những ta và phụ thân con, các đệ đệ muội muội đều dựa vào con, ngay cả Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu luôn dõi theo con, thậm chí còn toàn bộ quan viên triều đình và thiên hạ quân dân đều trông vào con. Vì thế, con phải biết quý trọng thân thể của mình."

"Vâng, hài nhi cẩn tuân giáo huấn!"

"Được rồi, đây không phải tấu đối trên triều..."

Chương Hàm đích thân đưa Trần Hi về Nhu Nghi Điện, ra lệnh nội thị hầu hạ nhi tử đi ngủ bù. Khi trở lại Đông Cung, nàng nghe báo Trần Thiện Chiêu thượng triều trở về đang gặp Trần Thiện Duệ ở Xuân Hòa Điện, còn Vương Lăng ở phía sau chờ mình. Nghĩ tới hôm trước vào ngày Hoàng đế vừa về kinh, Trần Thiện Duệ đã từng quỳ trước mặt Hoàng đế thỉnh cầu được điều đến phủ Đại Lý, mà Hoàng đế lập tức đá việc này cho Trần Thiện Chiêu, nàng không khỏi nhướng mày, lập tức trở về Lệ Chính Điện.

Vương Lăng có thai bốn tháng nhìn đ ẫy đà hơn lần đầu tiên hoài thai nhiều. Sau khi chào hỏi Chương Hàm, cô nàng cũng không nói gần nói xa mà nói thẳng: "Đại tẩu, hôm nay muội và Thiện Duệ cùng tới đây, Thiện Duệ lập tức đi gặp Đại ca, muội tới gặp tẩu đều vì một sự kiện. Năm đó, tẩu và Đại ca có ý tốt đề nghị Thiện Duệ đi trấn thủ Bắc Kinh vì chiến sự căng thẳng, nhưng khi muội khuyên thì chàng ta lại bị mỡ heo che tâm nên không muốn, do đó ở Nam Kinh nghẹn rất nhiều năm, bỏ lỡ cuộc Bắc chinh lần đầu tiên, tâm tình tích tụ phát bệnh suýt nữa tặng luôn cái mạng. Mấy năm nay tuy Đại ca chiếu cố chàng ta, giao chàng nhiệm vụ để làm, lần này phụ hoàng Bắc chinh lần nữa, ủy thác trọng trách, nhưng rốt cuộc Thiện Duệ không thích hợp ngốc tại kinh thành. Về vấn đề Lộc Xuyên chúng muội đã bàn bạc với nhau, cho dù Vân Nam có vẻ không phải nơi tốt, chướng khí dày đặc man di hoành hành, nhưng Thiện Duệ nguyện ý đi thử một lần, muội cũng nguyện ý đi theo thử một lần. Đại tẩu, chờ muội bình an sinh hạ đứa nhỏ này, muội hy vọng có thể cùng theo đến Vân Nam!"

Nhìn Vương Lăng hiển nhiên đã hạ quyết tâm, Chương Hàm biết có khuyên gì cũng chỉ uổng phí, nàng thở dài một hơi rồi nói: "Nếu hai người muốn phu xướng phụ tùy, ta có thể ngăn được sao? Tuy nhiên, chuyện quốc gia đại sự bực này phải nghe ý kiến Thái Tử điện hạ như thế nào."

Thấy Chương Hàm rõ ràng hòa hoãn, Vương Lăng cười tủm tỉm nói: "Chỉ cần Đại tẩu đáp ứng là muội an tâm rồi, chẳng phải Đại ca luôn nghe ý kiến Đại tẩu?"

Chương Hàm tức khắc ỉu xìu, còn không kịp phản bác thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười của Trần Thiện Chiêu: "Tứ đệ muội khôn khéo thật, bảo Tứ đệ tìm ta năn nỉ ỉ ôi, sau đó chính mình lại tới thuyết phục Đại tẩu? Nếu ta không đáp ứng, chẳng lẽ đệ muội tính toán ăn vạ Đông Cung?"

Theo thanh âm này, Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ một trước một sau vào phòng. Chương Hàm và Vương Lăng đều đứng dậy đón chào, anh mỉm cười gật đầu rồi quay lại kêu Trần Thiện Duệ tiến lên: "Tứ đệ, nếu chính đệ đã có ý định này, ngay cả Tứ đệ muội cũng bị thuyết phục, vậy ta không ngăn được đệ. Tuy nhiên, phụ mẫu còn ở con cái không đi xa, hiện giờ vụ này ta tạm thời không thể đáp ứng. Rốt cuộc bây giờ tình trạng của phụ hoàng mẫu hậu nguy kịch như vậy, Vân Nam lại quá xa. Nếu đệ thật muốn đi, ta có vài điều muốn nói trước -- -- Quy chế phiên vương và đất phiên là vấn đề phụ hoàng luôn muốn sửa đổi mấy năm nay, nhưng kinh thành dù lớn như vậy, nếu toàn bộ chư vương đều ở lại kinh thành, dần dà nhân số khổng lồ cũng không phải biện pháp. Vào thời nhà Đường khi vương tước giảm đẳng, con cháu hoàng tộc có thể xuất sĩ, hoặc lãnh binh, hoặc làm Thứ sử, thậm chí làm triều quan. Cho nên mới có con cháu hoàng tộc như Lý Thích Chi làm quan đến chức Tể tướng, có Tin An Vương Lý Y là danh tướng. Đợi đến thời Tống, con cháu hoàng tộc gần như ngồi không ăn bổng lộc, nhiều lắm chỉ xuất hiện được mấy người học cao thông thạo kinh sử mà thôi."

Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Ta đã từng nghĩ, bất kể là thân vương hay quận vương, nếu có thực tài và học thức thì đều có thể phong quan hoặc lĩnh binh trấn thủ, nhưng chức vị này không cho thừa kế. Giống như đệ đi đến phủ Đại Lý cũng thế -- -- Nếu tương lai con cháu đệ có thể thành đạt thì kế thừa địa vị này cũng không có gì sai, nhưng nếu là kẻ tầm thường thì chỉ có thể dựa vào bổng lộc của triều đình mà thôi. Ngay cả phong vương tước và dân tước ta cũng muốn sửa đổi -- -- Thể theo hệ thống của thời Đường và Tống, ngoại trừ tước vị đã được phong trong quá khứ, nhưng kể từ nay về sau thì tất cả các tước vị được phong sẽ bị giảm bớt, công cao mới có thể thừa kế tước vị, khi đích trưởng tử tập tước cần phải thông qua bá quan văn võ xét duyệt, nếu không chính là phí công nuôi dưỡng một đám ăn chơi trác táng. Tóm lại một câu, không thể cho phép con cháu chỉ biết nằm không mà hưởng công lao của tổ tiên!"

Lời này khiến Vương Lăng giật cả mình, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng lại không khỏi cảm thấy khâm phục sâu sắc. Cô nàng liếc sang Chương Hàm, thấy Đại tẩu cũng không có vẻ ngạc nhiên, cho thấy là đã sớm biết kế hoạch này của Trần Thiện Chiêu, cô nàng không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Muốn thay đổi chế độ mà cả Thái Tổ Hoàng đế và đương kim Hoàng đế đều chưa thể động vào, Trần Thiện Chiêu thật sự vô cùng can đảm!

Trần Thiện Duệ cúi đầu trầm mặc thật lâu rồi ngẩng đầu lên, cười khổ nói: "Đại ca, nếu huynh đã nói rõ, vậy thì đệ đây cũng có thể nói trắng ra. Đệ muốn đi Vân Nam là vì nơi đó có lẽ cần đệ đánh trận, đệ không cần suốt ngày nghẹn ở vương phủ; trong khi phía Bắc có Tam đệ, phụ hoàng Bắc chinh hai lần hẳn là đánh cho Lỗ Khấu khiếp sợ, không cần đệ ở đó! Thật sự mà nói Vân Nam không phải nơi tốt gì, nhi tử tôn tử của đệ chưa chắc sẽ thích lập nghiệp ở đó, vì thế đệ rất tán thành kế hoạch của Đại ca. Nếu con cháu đệ có thể đủ bản lĩnh để kế thừa võ nghệ của đệ và Lăng nhi, vậy cho phép bọn nó tiếp tục lãnh binh trong tương lai. Nếu bọn nó không có tài, vậy cũng không cần ra ngoài bêu xấu, cứ ngốc ở kinh thành là được, giảm tước thậm chí không thể tập tước cũng vì chính bọn nó không có bản lĩnh! Thế nhưng Đại ca à, những chuyện huynh phải làm chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy, Đại ca thật sự quyết định kỹ rồi?"

"Thay vì ném nan đề cho Thần Húc, thậm chí con cháu phía sau, chi bằng ta đi thử một lần." Trần Thiện Chiêu nhìn thoáng qua Chương Hàm, khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin. Ít nhất anh còn trẻ, bên cạnh anh còn có thê tử mưa gió chung thuyền. Nếu chỉ cần dựa vào thanh danh tích lũy những năm gần đây rồi cứ ngồi yên ở ngôi vị hoàng đế cho người ca tụng, vậy không khỏi quá nhẹ nhàng.

Khi Trần Thiện Duệ và Vương Lăng rời khỏi cửa Xuân Hòa của Đông Cung, Trần Thiện Duệ đột nhiên trầm giọng nhận xét: "Trước đây ta vẫn luôn xem thường Đại ca, cho rằng huynh ấy yếu đuối không biết chiến đấu, hiện giờ mới biết Đại ca lại can đảm như vậy. Đánh giặc thì dĩ nhiên Đại ca không bằng ta, nhưng coi bộ tất cả những mặt khác thì ta đều không bằng huynh ấy."

"Nếu biết điểm mạnh của bản thân, vậy chỉ nên phát huy sở trường." Vương Lăng nhẹ nhàng cầm tay Trần Thiện Duệ, thản nhiên nói: "Dù đi đến đâu ta đều sẽ theo chàng."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!